watch sexy videos at nza-vids!
logo wap yoona.sex sex sex

Thế giới giải trí trên Mobile!
Hot

Loa dung 100
TÌM NHẠC MP3
hot Có Gì HOT?
Bỏng mắt Bikini Bỏng mắt với Bikini bốc lửa
Lượt tải: 522468
Tải về

Truyện hay update - Khi tình yêu là 1 lần cảm cúm

Chủ đề được kiểm duyệt bởi: admin™

Đánh giá bài viết

[HS] [On]
Cấp bậc:
rối lắm. Gần nhưng quá xa

ạn đã từng bị tại nạn, đã từng được chữa trị như thếnào? Nếu đã một lần thoát khỏi tay thần chết, bạn sẽ cảm nhận được hết thế nàolà chết đi sống lại…
Nếu đã từng mất đi người thân, bạn sẽ cảm nhận thế nào là mất mát.
Song cuộc sống thật trớ trêu, trái đất thì quá nhỏ, điđâu cũng gặp người quen. Và không chỉ có thế, người bạn yêu thương nhất cũng là người có nhiều mối thâm thù với bạn nhất.
Tải ảnh
Cô - Bảo Lam, người trở về từ cõi chết sau vụ tai nạn - do được dùng một loại thuốc đặc trị, có khả năng tái tạo các tế bào chết songlại có tác dụng phụ khiến cô luôn rơi vào tình huống dở khóc dở cười: mỗi khi uống rượu, cảm cúm hay tâm trạng kích động lại sẽ nhanh chóng biến đổi thành con trai. Điều này đã gây cho cô không ít phiền phức.
Cô - nữ sinh năm 2 của trường Đại Học Đại Khánh khoa báo chí tình cờ quen được một chàng trai - Lâm Ân Tá, nổi tiếng có tài kinh doanh, đẹp trai, phong độ với hàng ta các mỹ nữ vây quanh nhưng anh chẳng may may đến bất cứ ngườinào!
Tình yêu giữa đôi trai tài - gái sắc nhanh chóng nảy nở. Điều không may là cô phát hiện ra rằng, anh chính là người đã gây ra vụtai nạn thương tâm 4 năm trước. Liệu cô có tha thứ được cho anh khi mà ở bênanh, cô luôn nhớ tới cha mình? Tình yêu của họ có vượt qua được thử thách khi phát hiện ra mối quan hệ không minh bạch giữa mẹ cô và cha anh, khi anh đang mang trong mình cănbệnh ung thư quái ác …Trên thế giới này không thiếu trai anh hùng, gái thuyền quyên, nếu thiếu chỉ là cơ hội để họ gặp nhau.
Trời se lạnh, tiếng mưa rơi tí tách làm không khí mùa xuân thêm ẩm ướt.
Chiếc rèm thủy tinh thoánglay động, một chàng trai vén tấm rèm lên rồi bước chân vào cửa hàng tạp hóa"7 - 11", những giọt nước mưa theo chân anh bước vào. Trong gian hàng nhỏ bé, người tránh mưa đứng chen chúc với nhau. Mọi người đều không ai quen ai, người thì đọc báo, người thì nghịch điện thoại, không ai để ý tới một chàng trai cũng đang đứng trú mưa như họ. Ánh mắt của chàng trai đó tìm kiếm trong đám đông, cuốicùng dừng lại trên người một cô gái đang xem tạp chí ở một góc cuối gian hàng. Giống như đi qua một ngõ nhỏ tối tăm dài hàng km, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời rạng rỡ nơi đầu đường. Anh nheo mắt lại, nhìn cô chăm chú, trong mắt anh như có một tia lửa.
Cô gái đó khoảng chừng 18, 19 tuổi, nước da trắng trẻo như một quả vải đã được bóc vỏ. Cô đứng ở góc đặt tạp chí của cửa hàng, kinh ngạc nhìn bức ảnh trên trang bìa. Cô bạn Ngải Linh Linh kéo tờ tạp chí lại, nhìn kỹ:
- Đây không phải là Jason sao? Bảo Lam, cậu chia tay với anh ấy rồi hả?
An Bảo Lam chưa bao giờ nghĩ tới việc có một ngày sẽ nhìn thấy bạn trai mình trên trang bìa của tạp chí. Anh cùng một ngôi sao nữ đang nổi "thân mật nắm tay nhau xuất hiện ở một nhà hàng sang trọng". Bảo Lam day day hai mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo kính râm bên cạnhcô nàng xinh đẹp, những đường nét của cái mũi, độ cong của đôi môi, thân hình gầy gầy... Ngoài cái kính râm che mất nửa khuôn mặt, mọi thứ ở người con trai đó đều giống với Jason!
Cảm giác lạnh lẽo như rơi vào một cơn mơ, càng lạnhcàng không tỉnh lại được. Không phải là thật, đây không phải là thật! Cô tự lừa dối mình, gấp quyển tạp chí lại, để nó lên kệ rồi quay đầu ra nhìn bầu trời nặng nề ngoài cửa sổ. Những hạt mưa rào ban nãy đã dần nhỏ lại, giờ chỉ còn lắc rắc vài hạt mưa bụi.Chú én nhỏ trú mưa bên hiên nhà bị sự ồn ào làm cho sợ hãi, giang rộng đôi cánh bay vào trong cửa hàng
- Này, có chim én bay vào kìa.
- Chán quá, bắt nó chơi xem.
Trong vòng vây của những cánh tay, con chim én bé nhỏ nháo nhác bay từ góc này sang góc khác, cố nấp vào một góc nào đó thật kín, cho tới khi bị dồn tới tận khung cửa sổ bằng kính. Cánh cửa sổ đóng chặt. Nhìn ra ngoài bầu trờitự do mà mình không thể với tới, con chim én lao mạnh vào cửa kính, hết lầnnày tới lần khác.
Thân hình nhỏ bé của nó lao vào lớp kính dày lạnh lẽo, phát ra những tiếng xélòng. Bảo Lam len tới gần định mở cửa thả nó ra, nhưng lại có người tới trước cô một bước, nhanh nhẹn mở cánh cửa sổ nặng nề. Con chim én bay ra ngoài cửa sổ, để lại một cáibóng nhỏ bé nhưng vui vẻ. Bảo Lam quay đầu lại nhìn, mặt đối mặt với anh đang đứng ngay sau lưng.
Một chàng trai trẻ khoảng chừng 23, 24 tuổi, người cao gầy, mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt nhỏ dài và sắc bén, đúng là kiểu con trai mà đám nữ sinh vẫn thích. Bảo Lam mặt đối mặt với anh, khoảng cách giữa hai chóp mũi chỉ khoảng mười mấy cm. Gần quá, gần tới mức có thể sờ thấy hơi thởcủa người đối diện. Từng hơi thở tuần hoàn như mộtcơn sóng thủy triều, nhè nhẹ "xoa bóp" lên làn da nhau.
Cô đỏ mặt lùi về sau một bước, đúng lúc đó điện thoại di động trong túi sách vang lên. Bảo Lam nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói cáu gắt của Jason:

- Sao giờ em mới nhận điện thoại? Thời gian của anh quý giá lắm, em có biết không hả?
- Đang trú mưa, ồn quá nên không nghe thấy. - Bảo Lam tránh khỏi người lạ, đi về phía cửa để nghe điện thoại.
- Lần này anh bay từ Bắc Kinh tới thăm em, làm lỡ rất nhiều việc.
- Ừ, em biết... - Cô cắn nhẹ môi. - Nhưng mà anh yêu, đã bốn tháng nay chúng ta không gặp nhau rồi.
- Được rồi, được rồi, đừng nói nhiều. - Jason nói. - Choem nửa tiếng, anh ở khách sạn Hilton, tòa nhà giữa, sốphòng là... Em tới mau đi.
- Nửa tiếng không đủ... - Bảo Lam còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên những tiếng tút tút dài dằng dặc. Anh cúp điện thoại rồi. Năm 15 tuổi cô yêu anh, hơn cô 8 tuổi, nửa năm nay, Jason thường xuyên đi công tác và đối xử với cô ngày càng lạnh nhạt.
- Anh ta tìm cậu hả? - Linh Linh ôm cánh tay cô. - Đã lằng nhằng với nữ minh tinh rồi, cậu còn quan tâm tới gã đó làm gì nữa?
Bảo Lam không trả lời, khoác túi lên vai rồi đi ra ngoài. Ánh mắt của chàng trai đó vẫn bám theo cô. Ngải Linh Linh cảnh giác, đẩy nhẹ vai Bảo Lam:
- Cậu nhìn kìa, vừa nãy có một anh chàng đẹp trai nhìn chúng ta.
Bảo Lam không buồn quay đầu lại. Đúng vào lúc cô bước chân ra khỏi cửa, mái che bên ngoài chưa được sửa đổ ụp xuống, rơi thẳngvề phía Bảo Lam. Trong lúc nguy cấp, có người từ đằngsau kéo cô vào trong cửa hàng. Mái che đồ rầm xuống đất, khiến mọi người sợ hãi quay lại nhìn. Cô ngã ngồi lên đất, khóe mắt cô có một giọt nước rơi xuống.
Bất ngờ quá, ngay cả Ngải Linh Linh cũng sững sờ đứng im, không kịp phản ứng.
- Cô không sao chứ?
Một giọng nói dịu dàng. Bảo Lam thở hổn hển, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.
- Không, không sao...- Cô hoảng loạn trả lời, lúc này mới phát hiện ra người vừa cứu mình chính là chàng trai ban nãy.
- Cảm ơn, nếu không có anh...
- Chờ chút! - Chàng trai lấy ra một tờ khăn giấy từ trong túi, lau vệt bùn bám ở đuôi mắt cô. - Không sao là tốt!
Lúc này chủ tiệm mới hoànhồn lại, vội vàng chạy ra xin lỗi rồi kéo mái che đi chỗ khác. Ngải Linh Linh cũng chạy lại giúp Bảo Lamthu gọn đống đồ rơi trên đất, tranh thủ nói với chàng trai:
- Anh đẹp trai, cảm ơn anh cứu bạn em, anh để lại số điện thoại nhé?
- Số điện thoại? - Anh nói với vẻ ngập ngừng. - Hay là... không cần liên hệ nữa sẽ tốt hơn.
Thấy mưa đã dừng, anh vộikhoác áo khoác lên, nói"tạm biệt" rồi bỏ đi. Ánh mắt của Linh Linh vẫn dõi theo anh, nắm chặt tay:
- Đáng ghét, thế nào gọi là"không cần liên hệ nữa sẽ tốt hơn"? - Rồi cô quay đầusang. - Bảo Lam, anh ta quen cậu hả?
- Hả? - Bảo Lam trả lời.
- ... Hỏi cậu cũng bằng không hỏi. - Ngải Linh Linh bực bội xoa cằm. - Sao anh chàng này cứ giúp cậu mãi nhỉ? Lâu lắm rồi không gặpanh chàng nào vừa đẹp traivừa phong độ lại vừa giàu có như thế rồi. Cậu nhìn người anh ta xem, tất cả đều là hàng hiệu, hừ... - Bảo Lam không để ý gì tới mấy lời cằn nhằn của Linh Linh, chỉ còn 14 phút nữa, nếu không tới kịp, chắc chắn Jason sẽ nổi giận mất.
Quả nhiên, câu đầu tiên màJason nói khi mở cửa ra là:
- Em chậm chạp quá!
- Vào đi. - Anh đóng cửa lại,chỉ lên giường, - Ngồi đi.
- Ừ. - Cô ngoan ngoãn ngồi xuống. Phòng rất bừa bộn, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy. Bảo Lam ngẩng đầu lên nhìn mặt anh, thấy quầng mắt anh thâm đen, thương đến thắtdạ.
- Anh lại thức đêm hả?
- Có quầng mắt sao? - Jason bỏ gương ra soi. - Hơi mệt một chút. Đúng rồi, Bảo Lam, lần này tới là muốn nói chuyện nghiêm túc với em...
Lời anh nói còn chưa dứt, cửa nhà vệ sinh đã bị ai đó mở ra từ bên trong, một côgái xinh đẹp quấn chiếc khăn tắm đi chân trần bước ra, nũng nịu:
- Sàn nhà lạnh quá, anh yêu, em muốn anh bế em...
- Này. - Anh căng thẳng chạy lại nói nhỏ. - Chẳng phải bảo em ở trong đó một lát, đừng có ra sao?
- Làm sao? Anh sợ cô ta nhìn thấy hả? - Đó không phải là Quý Vãn trên tạp chímà là cô bạn học cùng lớp với Bảo Lam, tên Đàm Hiểu Phong.
Bọn họ ở với nhau từ lúc nào?
- Ý, được rồi, được rồi. - Ngay trước mặt Bảo Lam, Jason bế Đàm Hiểu Phong ra ghế salon, thân mật vuốt tóc cô ta như năm xưa từng vuốt tóc Bảo Lam. Cô gái xinh đẹp quyếnrũ quấn người trong chiếc khăn tắm, mở gói kẹo sô cô la đặt trên ghế salon, thong thả nhét từng viên vào miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Bảo Lam, lông mày khẽ nhướnglên khiêu khích.
- Em nhìn thấy anh trên tạpchí với..., bây giờ thì lại là chuyện gì? - Bảo Lam hỏi. Giọng nói của cô run run, đau đớn và kinh ngạc.
- Những gì trên tạp chí lá cải mà em cũng tin. Hiểu Phong mới là... - Lúc này anh ta mới đưa tay lên xoađầu, cười ngượng ngập. - Bạn gái mới của anh.
Tháng Hai, khí hậu của thành phố duyên hải này không phải là lạnh, khắp nơi người ta đều mặc những chiếc váy mỏng manh và thời thượng. Thế giới sau cơn mưa được baophủ trng một màn ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Dưới ánh mặt trời, cây cối tắm mình trong màu xanh hoặcsáng hoặc tối. Màu xanh tươi mát ấy không thuộc về mùa đông lạnh lẽo. Nhưng trên khuôn mặt anhvẫn là sự lạnh lẽo đáng sợ, lạnh lẽo như căn phòng này vậy.
Phảng phất như một hòn đá không có sinh mệnh.
Phảng phất như anh đang nói chuyện với một người xa lạ tình cờ gặp gỡ, chứ không phải là cô gái mà anh đã quen biết và yêu suốt 3 năm.
- ... Giải thích nhiều cũng vôdụng, tóm lại, Bảo Lam, chúng ta không hợp nhau, chia tay đi. - Hậu quả của việc này anh đã suy nghĩ rất kỹ, ý định này không phải chỉ mới ngày một ngày hai. - ... Em có yêu cầugì về kinh tế, anh đều có thể giúp đỡ em.
Anh nói "giúp" chứ không phải là "bồi thường".
Cô như bị người ta đấm mạnh một cái vào mặt, đếnnỗi cô thấy mình thật là thê thảm, đáng thương. Một lúc lâu sau, cô mới bắt đầu run rẩy, như thể băng tuyết đã chui vào trong chiếc váy mỏng manh của cô, chỉ nghe thấy tiếng anh nói tiếp.
- ... Chỉ cần yêu cầu không quá đáng, anh sẽ cố gắng giúp em. Với lại, chúng ta chưa kết hôn, chỉ mới yêu nhau, anh cũng không có nghĩa vụ phải bồi thường cho em, phải không? - Những lời này anh đã nghĩ từ trước, chỉ sợ cô đeo bámlấy mình nên ra sức phủi đimối quan hệ này.

Cô không hiểu anh đang nói cái gì, trong lúc mơ hồ, khuôn mặt người mình từng yêu trước mắt trở nên mơ hồ, như biến thànhmột bức tranh sơn dầu mờ mờ ảo ảo.
- Có phải anh đang giận em, cố ý tìm một người con gái tới để chọc tức em phải không? Jason, em... - Cô nắm chặt cánh tay anh. -Em có điểm nào sai thì anh nói với em. Em sửa, em sẽ sửa... Anh đừng dọa em, đừng hở một chút là đòi chia tay. - Mọi việc xảy ra đột ngột quá, đôi môi cô trắng bệnh, ngay cả lồng ngực cũng lạnh buốt. - Hay là mọi người bình tĩnh lại, đừng chia tay, đừng chia tay có được không?
- Anh chịu, nhưng chỉ sợ cô ấy không chịu. - Jason nhìn cô bạn gái mới đang xem tivi. - Anh không muốn làmtổn thương cô ấy. Bảo Lam,lần này anh rất nghiêm túc.
Lại là một cú đấm thật mạnh giáng thẳng vào cô. Bảo Lam run giọng hỏi:
- ... Hai người bắt
đầu từ lúc nào?
- Em không biết sao? - Anh kinh ngạc, chuyện đã xảy ra nửa năm mà cô không hay biết gì.
Cô nghe thấy giọng mình chua xót như từ nơi nào đóvọng về:
- Từ lúc anh đi Bắc Kinh công tác sao? Anh đưa cô ấy cùng đi hả?
Anh bực bội gắt:
- Em đừng hỏi nữa.
Cổ họng cô đắng ngắt, Bảo Lam nhớ ra mấy hôm trướcbạn bè cảnh cáo cô phải"giữ người yêu chặt vào", giờ thì cô đã hiểu ra tất cả. Cô ngã về phía sau, ngồi phịch lên giường, ánh mắt hoảng hốt hỏi:
- Thế em phải làm thế nào?
- Làm thế nào? - Anh vẫn cười nói như đang nghe chuyện của ai đó. - Bảo Lam, em vẫn còn nhỏ, học hành cho tốt, sau này tìm một người đàn ông tốt hơn anh.
- Em tìm không thấy nữa... - Cô nghẹn ngào nói rồi bắtđầu khóc, mascara trên mắt bị nước rửa trôi, để lại trên mặt cô hai dòng nước đen mờ.
- Thế này đi, mấy hôm nữa anh lại tới tìm em, em về trường đi. - Nói xong, anh đẩy Bảo Lam ra khỏi cửa. Cô hoảng hốt, suýt chút nữa thì ngã xuống, cũng may Ngải Linh Linh không yên tâm về bạn mình nên vẫn đứng ngoài cửa chờ, nhanh tay đỡ cô lại.
- Cứ như trẻ con vậy, phải cẩn thận chứ. - Jason chán nản cau mày, không buồn đưa tay ra đỡ cô. Ngải Linh Linh đỡ lấy bạn, không khách khí mắng lại một câu:
- Anh đã thắng rồi mà còn mắng người ta hả? Vô liêmsỉ! - Cô dìu Bảo Lam bước đi, bỏ mặc Jason giận dữ đứng ở cửa.
Thấy Bảo Lam nước mắt giàn giụa, Ngải Linh Linh biết sự việc đã kết thúc, bèn dìu bạn mình ra khỏi khách sạn, gọi taxi về trường. Mấy người bạn cùng phòng đều đã đi học chưa về, Bảo Lam ngồi ở mép giường, cào mạnh tay lên đệm, nước mắt rơi như mưa.
- Tớ có gì không tốt... tớ sẽ sửa mà...
Thấy cô lại khóc, Ngải Linh Linh nghiến răng giận dữ, rót một cốc nước ấm đưa cho bạn, nói:
- Cậu có thay đổi cũng chẳng có ích gì. Lúc anh ta yêu cậu, cậu xấu như ma lem cũng thành hoa hậu trong mắt anh ta. Khi anh ta không yêu cậu nữa thì cho dù cậu có là hoa hậu thế giới, trong mắt anh ta, cậu vẫn xấu xí như thường.
- Ý của cậu là anh ấy khôngyêu tớ nữa? - Bảo Lam lắp bắp hỏi. Ngải Linh Linh vừagiận vừa buồn cười:
- Lẽ nào anh ta vẫn yêu cậu?
- Tớ không bằng cô ấy hả?
- Có gì mà so sánh? Cậu có tốt tới đâu, nhưng với anh ta không còn mới mẻ nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Bảo Lam phẫn nộ đứng lên:
- Cô ta là người thứ ba, tớ sẽ không chia tay đâu! Tuyệt đối không! - Khuôn mặt trắng trẻo của cô giờ đỏ bừng bừng như một đứa trẻ sơ sinh, cô giận dữ nhưng lại không thể làm được gì.
Ngải Linh Linh đứng trước mặt cô, đặt nhẹ tay lên vai cô, vuốt nhẹ tóc cô, một lúcsau mới nhẹ nhàng nói:
- Có thể chia tay hay không, cậu không thể quyết định được nữa... - Cô bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng hơn bèn kéo vai Bảo Lam lại, trịnh trọnghỏi. - Thuốc mà anh tớ kê cho cậu, cậu vẫn còn uống chứ?
- Ừ, vẫn uống. - Bảo Lam lơngơ không hiểu gì. - Làm sao?
Bốn năm trước, một tai nạn ô tô đã cướp đi sinh mạng người cha yêu quí của Bảo Lam. Bảo Lam khi đó ngồi ở ghế sau, cũng bị thương nặng, các bác sĩ đã tuyên bố là không thể chữatrị được, yêu cầu người nhàchuẩn bị hậu sự cho cô, cũng may anh trai Ngải Linh Linh là Ngải Liệt Nùng là một bác sĩ nổi tiếng trong giới y khoa, khi tất cảcác bác sĩ và y tá đều đã bỏmặc Bảo Lam, một mình anh khám bệnh rồi dùng phương thuốc mới nghiên cứu ra giữ lại mạng sống cho Bảo Lam. Loại thuốc mới đó chưa hề thông qua một cuộc kiểm tra an toàn nào, nên cứu được tính mạng của Bảo Lam quả là một kỳ tích. Sau đó trong quá trình kiểm tra thuốc, người ta phát hiện ra thuốcnày có một tác dụng phụ vô cùng nguy hiểm, bởi vậy loại thuốc này không được công nhận.Từ giây phút đó, Bảo Lam sau khi tỉnh dậy ngày nào cũng phải uống loại thuốc này để giữ lại tính mạng, chớp mắt đã bốn năm trôi qua. Ngải Linh Linh nghiêmtúc nói:
- Loại thuốc đó có tác dụngphụ, có thể sắp tới nó sẽ phát huy.
- Sẽ thế nào? Chết hả? - Bảo Lam chán nản nói. - Thôi bỏ đi, chết cũng được... Càng nhẹ lòng.
Ngải Linh Linh cốc mạnh lên đầu Bảo Lam, nói mát:
- Gớm, loại người tham ăn sợ đau lại thích hưởng thụ như cậu có chết được không? Ngày mai anh tớ đicông tác về, cậu tới phòng khám của anh ấy để điều trị.
Ngải Linh Linh giơ tay lên xem đồng hồ:
- Tớ phải tới phòng thí nghiệm rồi, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, cần thì gọi tớ.
- Cậu không ở nhà với tớ hả?
- Mỗi người một số mà, tiểu thư của tôi ạ, không làm xong thí nghiệm thì tớtiêu luôn môn này. - Nói xong, Ngải Linh Linh mặc áo khoác vào rồi chạy vội tới phòng thí nghiệm.
- Sinh viên y khoa lạnh lùng, vô tình. - Bảo Lam bĩumôi nói nhỏ, nằm dài trên giường, thở dài chán nản. Đối mặt với bức tường, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh ngày hôm qua cô với Jason vẫn còn thân thiết, như thể mọi thứ đều chưa có gì xảy ra.
Không có sự li biệt, không có sự phản bội, không có sự xa lạ.
Không đau lòng, không thất vọng, không khóc lóc.
Như thể những ngày thángngọt ngào, ân ái vẫn còn như xưa, những lời thề vẫncòn khắc trong tim.
"Đời người như mộng".
Từ sau năm 16 tuổi, đã rất lâu rồi cô không còn nghĩ tới câu nói này. Bảo Lam vừa giận vừa sốt ruột, muốn đi tìm anh ta. Nhưngtìm anh ta để làm gì. Giờ anh ta đã chán ghét cô, tránh cô như tránh một ôn thần, lúc nào cũng thân mật với người yêu mới. Nhưng cô không có cách nào xóa được cái tên Jason ra khỏi bộ óc của mình, không thể gạt bỏ được suy nghĩ rằng: Cho dù chỉ là gặp nhau một chút, hỏi chorõ ràng cũng được.
Cô khoác áo khoác lên rồi cầm chùm chìa khóa, đi ra ngoài, lúc gần ra tới cửa thìđiện thoại di động vang lên. Số điện thoại lạ, lần đầu tiên cô sợ đó là một cúđiện thoại lừa gạt nào đó nên không dám nhấc máy, người bên kia vẫn không chịu buông tha, lại gọi thêm lần nữa.
Lần này thì cô nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nửa quen nửa lạ.
- Xin hỏi có phải là cô An Bảo Lam không?
- Vâng, anh là...
- Tôi ở bên tạp chí "INCO", có phải cô gửi hồ sơ tới xinlàm công việc biên tập bán thời gian không? - Đầu dâybên kia vang lên tiếng giở giấy tờ loạt soạt, chắc là đang xem hồ sơ của cô.
Chết tiệt! Suýt thì quên mấtchuyện này. Đó là INCO, là tạp chí INCO danh tiếng màcác sinh viên khoa báo đều mong muốn được làm việc ở đó.
Bảo Lam dỏng tai lên, căng thẳng nói liên hồi:
- Đúng thế ạ, đúng thế ạ!
- Ba ngày sau tới phỏng vấn, hai giờ ngày thứ năm ở phòng Chủ biên, có vấn đề gì không?
- Dạ vâng, cảm ơn anh. - Bảo Lam thoáng cảm thấy giọng nói này thật quen thuộc. -... anh.
- Làm sao?
- À, không có gì, không có gì. - Cô lịch sự cúp điện thoại. - Có phải tôi từng nghe thấy giọng của anh ở đâu rồi không? - Những câu nói "củ chuối" này tốt nhất là đừng có nói ra khỏi miệng. Nhận điện thoại xong, cô bình tĩnh hơn mộtchút. Bảo Lam cởi áo khoácngoài, treo chìa khóa về chỗ cũ, tìm tới chai rượu mà bố đã cất giữ rất cẩn thận khi còn sống. Chỉ mùi rượu thôi cũng đủ làm say lòng người. Cơn mưa bụi ngoài trời vẫn chưa tạnh hẳn, bầu trời bị che bởi một tấm màn mưa mờ mờ,khiến thành phố về đêm càng thêm buồn bã.
Nước mắt cô lại rơi, ngồi bên cửa sổ một mình uống rượu, rượu vơi rồi lại đầy, bất giác nhìn lại, thấy chai rượu đã vơi tới đáy.
Đầu cô nặng chình chịch, sống mũi cay cay, hắt xì hơi liên tục, có khi bị cảm cúm rồi. Bảo Lam lấy ra mấy viên thuốc cảm cúm trong ngăn kéo rồi nhét vào miệng, uống nốt số rượu còn lại trong ly. Sau đó cô mơ mơ màng màng đổ vật xuống giường, chìmvào giấc ngủ nặng nề.
Có lẽ là một giấc mơ, trong những hình ảnh vụn vỡ đều là bóng hình của Jason.Không biết ngủ thiếp đi bao lâu, cả người Bảo Lam nóng bừng bừng. Cô lăn từ trên giường xuống đất, cố gắng đứng lên để gọi điện thoại cho Linh Linh, nhưng cả người cô mềm nhũn, không có lực, ngay cả sức để nâng cánh tay lên cũng không có.
Điện thoại nằm ngoài tầm với, cô cố gắng rướn người,nhưng điện thoại lại rơi mạnh xuống nền nhà.
Cô lại ngất đi.
Lần sau tỉnh lại, cô đang ở bệnh viện, chiếc giường màu trắng, tường sơn màuhồng, bác sĩ đang đứng bên giường, bảo y tá đưa chiếc cặp nhiệt độ cho anh. Nheo mắt nhìn kỹ, cuối cùng bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Cuối cùng thì cũng đã hạ sốt.
- Ư... Liệt Nùng... - Thấy mình được dưa tới phòng khám của Ngải Liệt Nùng, Bảo Lam biết chắc là mình đã uống nhiều quá, vội vàng chống tay muốn ngồi dậy. Anh chàng bác sĩ Ngải Liệt Nùng trẻ tuổi bèn ấn vào vai cô:
- Đừng có cử động, em phảinghỉ ngơi thêm. - Anh tháokhẩu trang ra, nhìn vào quyển sổ trong tay rồi thở dài. - ... thật không ngờ em lại tự tử vì thằng nhóc Jason đó.
- Tự tử? - Bảo Lam trố mắt nhìn anh. - Ai bảo là em tự tử?
- Thuốc cảm cúm và rượu trắng, say không biết trời đất gì, không là tự tử thì là gì? - Ngải Liệt Nùng trách yêu. - Lúc đưa tới đây, mặt em trái nhợt, ngay cả nhịp tim cũng gần như là khôngđo được. An Bảo Lam, em hành hạ mình kiểu gì vậy?
Bảo Lam đưa tay lên ôm mặt rồi lại nằm xuống giường:
- Xong rồi...
- Em gặp người đàn bà đó rồi hả? - Liệt Nùng hỏi.
- Ngay cả anh cũng biết! - Cuối cùng trong đầu Bảo Lam cũng xuất hiện một tiasáng, thì ra cả thế giới đều biết bạn trai cô phản bội lạicô, chỉ mỗi cô là vẫn mê muội. Cô cố gắng ngồi dậy, bỗng phát hiện ra chân mình hình như dài hơn bình thường, cô thoáng giật mình, vội kéo quần lênxem, bàn chân vốn dĩ trắngtrẻo sạch sẽ của cô giờ phủ đầy lông chân như chân của một người đàn ông,
Cô chạy tới bên chiếc gương, khi ánh mắt chạm vào mình trong gương, cô hét lên sửng sốt, hai chân mềm nhũn, gần như ngã vật ra sàn nhà.
Đây, đây là...
Trong gương là một người đàn ông... chính xác là một khuôn mặt đàn ông gầy gò, tái nhợt.
Làn da vốn trắng trẻo không một cái mụn giờ thôráp và nổi gân xanh, khuônmặt con gái nhỏ nhắn trước kia giờ cũng trở nên góc cạnh, nam tính hơn. Mặc dù trông vẫn xinh đẹp nhưng... đây vẫn là một khuôn mặt đàn ông! Cho dù trông có yếu đuối thế nào thì cũng vẫn là mặt đàn ông.
Liệt Nùng đứng bên cạnh nhìn cô, dường như những phản ứng của cô anh hoàn toàn có thể hiểu được.
Chắc chắn đây là một giấc mơ, một cơn ác mộng!
- Liệt Nùng, thế này... thế này là... - Cô sửng sốt, ngay cả giọng nói cũng thay đổi rồi, khi nói chuyện, âm yết hầu của cô rất rõ. - Em, em làm sao...
Cô y tá nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm, nhưng không ngạc nhiên.
- Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng. - Liệt Nùng rót cho cô một cốc nước, bảo ytá đi ra ngoài và nhớ khép cửa lại.

Đó là tác dụng phụ của thuốc. - Anh nói. - Lần trước sau khi bị tai nạn, loại thuốc phục hồi vết thương mà anh cho em uống đó, không ngờ tác dụng phụ của nó lại lớn hơn trong tưởng ượng. - Sắc mặt anh rất nặng nề. - Tác dụng hữu hiệu nhất của loại thuốc đó là tái sinhcác tổ chức cơ của em, thúcđẩy việc hồi phục chức năng của các cơ quan hoại tử. Vì công dụng này quá mạnh nên có thể khiến hooc môn trong cơ thể em bị rối loạn.
- Sau này em sẽ như thế này sao? Giúp em với, giúp em với. - Cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ con. An Bảo Lam, mày vừa mới bị bạn trai "đá", giờ lại biếnthành cái bộ dạng nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ thế này, sau này còn mặt mũi nào mà gặp ngườikhác nữa?
Cô khóc lớn, khóc như chưabao giờ được khóc, trong suốt cuộc đời mình, chưa khi nào cô cảm thấy xui xẻo như vậy.
Liệt Nùng vội vàng vỗ nhẹ lên vai cô an ủi.
- Đừng như thế, Bảo Lam, sự việc không tệ đến thế đâu, sẽ có cách giải quyết mà.
- Còn có thể quay lại như cũ không? - Ánh mắt khẩn cầu của Bảo Lam khiến anhnhói lòng. Anh nhíu mày, thở dài:
- Tóm lại, em phải nhớ từ hôm nay không được tùy tiện nổi giận, chú ý giữ ấm,không được uống thuốc bừa bãi, cố gắng giữ cơ thểở trong một trạng thái ổn định, tránh kích thích, nhất là cảm cúm.
Anh quay đầu lại nhìn khắpphòng bệnh, xác định là không có ai rồi mới thận trọng nói tiếp:
- Loại thuốc này được anh tìm ra trong quá trình nghiên cứu về khả năng sống lại của con người, phía quan chức cho rằng nó quá nguy hiểm nên liệt nó vào hàng thuốc cấm. Emlà người duy nhất trên thế giới này từng sử dụng nó. -Anh nói tiếp. - Đây là lần đầu tiên tác dụng phụ của thuốc phát huy, mấy ngày nữa em sẽ quay trở lại với hình dạng ban đầu, chỉ cần sau khi quay trở lại làm con gái, em giữ tâm trạng ổn định, đừng để bị cảm cúm, sự việc sẽ không tệ như vậy đâu. - Anh dịu dàng ôm cô vào lòng. - Chodù thế nào, anh cũng sẽ cố gắng nghiên cứu ra phương thuốc mới để điều trị tác dụng phụ này, tới lúcđó em sẽ hoàn toàn được giải thoát. Có anh ở đây, không sao đâu.
"Có anh ở đây, không sao đâu".
Đây là câu nói mà anh vẫn nói với cô bao nhiêu năm nay. Có anh, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ có một bờ vai khỏe mạnh đỡ giùmcô. Bảo Lam dựa vào vai anh. Bao nhiêu năm nay, anh ở bên cạnh cô, trên cả tình bạn, nhưng chưa phải tình yêu. Cho dù cô đi xa tới đâu, cô cũng không thoát khỏi được sự dịu dàng mà anh dành cho cô. Cô hiểu anh rất tốt với cô, nhưng cô lại không có cáchnào yêu được anh.
Có bão từ Siberi thổi đến, trùm lên cả đất nước TrungQuốc. Dường như chỉ trong một đêm, cả thế giới đã biến thành một màu trắng bạc, tuyết ngập đầy trời. Bảo Lam ở phòng khám suốt một ngày, không dámvề nhà, cuối cùng cũng quay lại hình dạng con gái. Ngày hôm sau, cô quấn chặt khăn quanh cổ, đội gióđi học.
Giờ lý thuyết thật nhàm chán, cô lơ đãng ngồi nghe,đủ thứ âm thanh hỗn tạp vọng vào tai cô. Đàm Hiểu Phong "không cẩn thận" làm lộ tin tức, thế là mọi người đều biết Bảo Lam"tự tử" phải vào bệnh viện cấp cứu. Người xung quanhchỉ trỏ:
- Cậu nhìn kìa, mấy hôm trước cô ta còn tưởng là sắp được gả vào nhà giàu có, bây giờ thì thật là thê thảm.
- Đừng nói nữa, thế mới thấy con gái phải dựa vào chính mình, dựa vào bọn đàn ông ý à, có mà chết đói.
Những lời nói ác ý cố ý baytới tai cô. Bảo Lam vò nát một góc vở, không lên tiếng.

Trở về
Bình luận

Gửi bình luận

*
backTrở lạiup
Coppyright by:© 2012.Yoona™
U-ON
DUA TOP WAP VIETTOP WAP WORLDWIDE